Khi bạn đã đi qua quá nhiều đau thương để sống cuộc đời bình thường...
Sau 6 năm quay lại với blog, cũng không ngờ mình sẽ viết 1 bài như thế.
Nhưng mà, chắc chắn ngoài kia cũng có những trái tim đang vụn vỡ, nên mình, nên mình muốn đưa một vài dòng lên đây, cho những người mà đã đi qua quá nhiều đau thương để có thể sống cuộc đời bình thường, và vẫn phải sống tiếp. Mình thật sự mong bạn sẽ không đi qua hết những nỗi đau này một mình.
Mình sẽ không đưa ra lời khuyên sáo rỗng như "cố lên" hay "mọi chuyện sẽ ổn" – vì bạn đã cố quá nhiều rồi, và mọi chuyện thì… chưa ổn.
Nghỉ ngơi thôi bạn ạ.
Vì bạn không thể gượng dậy nếu vết thương vẫn đang chảy máu quá nhiều. Con người rời bỏ cõi tạm này rất nhanh chỉ trong vài phút đồng hồ, nếu phần lớn lượng máu bên trong cơ thể thoát ra ngoài. Đó là lý do xem phim cổ trang, thế nào bạn cũng gặp cảnh có thoại là "cầm máu".
Nghỉ ngơi đi bạn. Đừng bắt mình “phải mạnh mẽ ngay”.
Hãy cho phép bản thân nghỉ ngơi, vì không ai có thể leo núi khi đôi chân vẫn đang gãy (hmm, chắc cũng có trong một vài hoàn cảnh. Nhưng mình không chắc đôi chân đó về sau vẫn còn giữ được toàn vẹn về chức năng nữa....)
Nhưng mà, cũng hãy từng chút một giữ lại những gì làm bạn cảm thấy còn là chính mình.
Có thể là:
-
Cầu nguyện mỗi đêm dù chỉ 1 phút
-
Viết nhật ký
-
Chăm chút cho một cái cây
-
Nhìn trời, nghe chim hót
-
Vẽ nguệch ngoạc, hay chỉ đơn giản là ngồi yên
Những việc nhỏ nào nhắc bạn rằng bạn vẫn là con người.
...
Bạn luôn có thể bắt đầu lại. Từng chút một.
Đừng lo lắng rằng có được như cũ không. Vì có những căn bệnh, chỉ cần bảo toàn trạng thái hiện tại cũng là tốt lắm rồi, chứ không thể chữa khỏi.
Vậy nên, nếu bắt đầu lại, mà không thành công như cũ thì sao?
Thì sao?
Bạn sống vì thành công? Vì thật sự thì có lẽ không cần phải “thành công” để được sống đâu.
Bạn chỉ cần sống, và mỗi hơi thở bạn có – là một điều đáng quý.
Còn nếu hơi thở này không đáng quý bằng thành công nào đó trong quá khứ thì uhm, bạn đang xếp hàng sắp bước theo bước đường của những người đã nhảy xuống hay nằm xuống nào đó rồi đó.
.
Cứ sống đi bạn.
Ráng sống qua một ngày.
Đừng vội nghĩ về tương lai, về thành công, về bất cứ cái chi hết.
“Hôm nay, tôi chỉ cần sống cho hôm nay.”
Hãy chỉ nghĩ như vậy thôi, được không?
...
Eh, tin mình đi. Nhiều năm trôi qua rồi, mình thấy là chỉ cần còn sống, là còn có cơ hội.
"Còn thở là còn gỡ đó", nhớ không?
Ngưng thở rồi, chẳng còn cơ hội nào nữa đâu. Nên cứ ráng thở, ráng ăn, ráng uống, ráng đi đi lại lại để cơ thể có vận động đi.
Mọi người hay cười nhạo những cái nào là "chỉ tồn tại chứ không thật sự sống", là kiểu gì đó rất bỏ đi đấy. Nhưng không phải vậy đâu nha. Sống một cách trọn vẹn tròn đầy, sống khao khát mãnh liệt rực sáng, ai không muốn. Nhưng để đến được mốc đó, giờ bạn lê lết tồn tại trước cái đã. Bò, lết, nhích, trườn gì cũng được, miễn là không nằm xuống và bỏ cuộc. Rồi tính tiếp, rồi tính sau. Được không?
...
Eh, bạn không cần phải đi nhanh.
Bạn chỉ cần đi. Không từ bỏ.
Cứ đi đi, rồi sẽ tới.
Hết ga hết số đi bạn. Tới hết độ dài của vòng lặp hơi thở mà số phận này dành cho bạn.
Vì mình tin bạn từng nhìn thấy nhiều người muốn đi thêm, dù chỉ 1 chút ở cuộc đời này, cũng không thể... Hãy ráng đi thay phần họ. Được không bạn?
Hít vào 1 hơi, hít ra 1 hơi. Bước tiếp đi bạn.
Một bước nữa, để sống thêm một ngày nữa.
Đừng nghĩ nhiều.
Chỉ vậy thôi...
Mình ở đây. Và mình tin dù xung quanh bạn phía trước phía sau, trên đầu dưới chân bạn tối om, sẽ vẫn còn ánh sáng. Ánh sáng từ chính trái tim bạn. Ánh sáng từ nghị lực, từ sức sống của bạn...
Dù bây giờ nó leo lét quá, bạn chưa nhìn thấy. Nhưng hãy hít vào thở ra, giữ ánh sáng đó đừng tắt. Giữ được rồi, cứ giữ và dò đường mò mẫm đi tiếp nhe. Mình tin cứ bước đi, sẽ có cơ hội nào đó, tự dưng qua khe hẹp rồi, đến đoạn thoáng đãng hanh thông, cơn gió của số phận thổi lên, và ánh sáng trong bạn sẽ một lần nữa lấp lánh, toả sáng rực rỡ rạng ngời....
Vậy nên, hãy sống.
Sống để tìm về ánh sáng của bạn.
Và sống, để ánh sáng đó của bạn, lại lần nữa có cơ hội được toả sáng...
Nhận xét
Đăng nhận xét